Bài giảng Tiếng Việt 2 (Kết nối tri thức với cuộc sống) - Bài 18: Tớ nhớ cậu - Đọc: Tớ nhớ cậu
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Bài giảng Tiếng Việt 2 (Kết nối tri thức với cuộc sống) - Bài 18: Tớ nhớ cậu - Đọc: Tớ nhớ cậu", để tải tài liệu gốc về máy hãy click vào nút Download ở trên.
File đính kèm:
- bai_giang_tieng_viet_2_ket_noi_tri_thuc_voi_cuoc_song_bai_18.pptx
Nội dung text: Bài giảng Tiếng Việt 2 (Kết nối tri thức với cuộc sống) - Bài 18: Tớ nhớ cậu - Đọc: Tớ nhớ cậu
- 1. Ôn và khởi động
- Đến bài mới Xin chào các bạn nhỏ! Mình là Ếch Xanh, hôm nay mình đi học. Muốn sang bờ sông bên kia học bài với các bạn, mình phải nhảy qua các bèo sen. Mỗi bèo sen là một câu hỏi, các bạn có thể giúp mình trả lời các câu hỏi để mình đi học đúng giờ được không ạ. Hãy giúp mình với nhé!
- Gọi bạn Bài hôm trước các bạn đã học là bài gì? Trở về
- Dê trắng Trong bài Gọi bạn kể về 2 bạn là Bê vàng và Trở về
- Rừng xanh 2 bạn bê vàng và dê trắng sống ở đâu? Trở về
- Đi tìm cỏ Bê vàng đi tìm cái gì? Trở về
- Hạn hán Tình trạng thiếu nước do nắng lâu, không mưa gây ra gọi là gì? Trở về
- Khi cùng chơi với bạn, em cảm Khi xa bạn,thấy em thế cảm nào? thấy thế nào ?
- Thứ Ba ngày 7 tháng 11 năm 2023 Tiếng Việt: Đọc: Tớ nhớ cậu
- Tớ nhớ cậu Đọc mẫu Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. ( Theo Tun Te-le-gan)
- Câu chuyện Tớ nhớ cậu gồm mấy đoạn? Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. Đọc nối tiếp đoạn (Theo Tun Te-le-gan)
- Luyện đọc từ khó Nắn nót
- Tớ nhớ cậu Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. Đọc nối tiếp đoạn (Theo Tun Te-le-gan)
- Luyện đọc từ khó Nắn nót Cặm cụi
- Tớ nhớ cậu Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. Đọc nối tiếp đoạn (Theo Tun Te-le-gan)
- Giải nghĩa từ nắn nót: viết rất cẩn thận cho đẹp.
- Tớ nhớ cậu Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. Đọc nối tiếp đoạn (Theo Tun Te-le-gan)
- Giải nghĩa từ nắn nót: viết rất cẩn thận cho đẹp. cặm cụi: chăm chú, tập trung vào việc đang làm
- Ngắt nghỉ câu dài Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến.
- Tớ nhớ cậu ``````Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. ( Theo Tun Te-le-gan) Đọc theo nhóm
- Tớ nhớ cậu ``````Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. ( Theo Tun Te-le-gan) Đọc toàn bài
- Tớ nhớ cậu Kiến là bạn thân của sóc. Hằng ngày, hai bạn thường rủ nhau đi học. Thế rồi nhà kiến chuyển đến một khu rừng khác. Lúc chia tay, kiến rất buồn. Kiến nói: “Cậu phải thường xuyên nhớ tớ đấy.”. Sóc gật đầu nhận lời. Một buổi sáng, sóc lấy một tờ giấy và viết thư cho kiến. Sóc nắn nót ghi: “Tớ nhớ cậu.”. Một cơn gió đi ngang qua mang theo lá thư. Chiều hôm đó, kiến đi dạo trong rừng. Một lá thư nhè nhẹ bay xuống. Kiến reo lên:” A, thư của sóc!”. Hôm sau, kiến ngồi bên thềm và viết thư. Kiến không biết làm sao cho sóc biết mình rất nhớ bạn. Cậu viết: “Chào sóc!”. Nhưng kiến không định chào sóc. Cậu bèn viết một lá thư khác: “Sóc thân mến!”. Như thế vẫn không đúng ý của kiến. Lấy một tờ giấy mới, kiến ghi: “Sóc ơi!”. Cứ thế, cậu cặm cụi viết đi viết lại trong nhiều giờ liền. Không lâu sau, sóc nhận được một lá thư do kiến gửi đến. Thư viết: “Sóc ơi, tớ cũng nhớ cậu!”. Đọc toàn bài ( Theo Tun Te-le-gan)